Trăng mật ký - Ngày 18.02.2011 - Tập 2

Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011


8h19', Cream lồm cồm bò dậy, mở cửa sổ, nhìn xuống dưới đường vì nghe thấy tiếng trống chiêng ầm ĩ boong boong, ra bằng hôm nay có lễ hội cầu may của người dân địa phương. Cream ngáp 1 cái, đóng của sổ và chui vào ôm cái bụng to đang say sưa ngủ thin thít, ngủ tiếp.

8h53', R ngố lại nghe thấy trống chiêng boong boong liền tỉnh dậy, ra bằng cái đám rước đó quay về. Cream bò vào phòng tắm thực hiện những công tác cơ bản, sau đó chạy ra đánh thức R ngố bằng những nụ hôn nóng bỏng (hắn ngồi cạnh, đọc đến đây ọe ộp kia kìa!). R ngố tỉnh dậy, cũng bò vào nhà tắm, giống như Cream. 

Sau khi giải quyết các vấn đề cần thiết, hai đứa ngồi và nhận ra mình đã không còn đau bụng nữa. Cream quyết định đi tắm sạch sẽ tinh tươm. Còn R ngố bẩn thì tắm sau nếu không Cream sẽ phải đợi rất chi là lâu! R ngố tắm xong, ra thì thấy Cream đã trang phục gọn gàng, mặt mày xinh tươi, tức lắm. Hắn hậm hực thay đồ và hai đứa cùng đi ăn sáng. 
Thời tiết buổi sáng khá lạnh. Vì có hội nên đường phố có chừng đông đúc hơn. Sau khi ăn sáng, R ngố gọi điện cho bác tài xế xe điện hôm qua, hẹn bác ấy chở cả hai lên núi Cô Tiên và đi thăm hòn Trống - Mái. Tuy nhiên, đền thờ Cô Tiên hôm nay đang tu sửa nên hai đứa quyết định trò lại hòn Trống Mái, hẹn dịp khác sẽ thăm núi Cô Tiên sau. 

Hòn Trống - Mái. Có 1 hòn Trống, 1 hòn Mái, cả hai cùng nằm trên 1 hòn tạm gọi là hòn Giường. Xung quanh là rừng thông rất đẹp + 2 con ngựa cho du khách chụp ảnh - nhìn rất chi là tội nghiệp. Hai đứa tranh thủ pose 1 lô ảnh. Có lẽ cũng hơi lâu nên khi xuống, bác tài đã lăn ra ngủ rồi. 
Bác tài đưa hai đứa về quán cơm ăn trưa, sau đó cả hai về lại khách sạn thay đồ. Sau khi xem 1 bộ phim đẫm nước mắt kể về chú chó Hachi đứng đợi chủ ở ga tàu điện, nó cứ đợi mãi đợi mãi dù người chủ đã chết, đã không bao giờ bước ra khỏi cánh cửa và gọi tên nó nữa, cho đến khi nó già, và chết. Câu chuyện có thật, xảy ra ở Nhật, con chó Hachiko của giáo sư Ueno, ở ga tàu điện Shibuya gì gì đó... Sau này người ta đã tạc tượng Hachiko đợi chủ. Cream buồn lắm. R ngố bảo là mất đến 3 cái khăn giấy để lau nước mắt cho Cream. Rốt cục sau đó Cream phải bật đi kênh khác, xem những thứ khác để xua cái cảm giác buồn và nhớ đó. Thôi không nhắc chuyện buồn nữa, vì sau đó là chuyện vui!^^. 

(Đã bỏ sau khi kiểm duyệt...)

5h chiều. Chồng dậy kéo vợ dậy chạy ra biển. Hai vợ chồng tung tăng tung tẩy đùa nghịch trên bãi cát. Rồi vợ dắt chồng đi dọc từ bãi B sang bãi C. Chồng lại dắt vợ đi bộ quanh Bà Triệu, Nguyễn Du, rồi vòng về Tây Sơn rồi đến Hồ Xuân Hương ăn tối (Nghe cứ như ở Hà Nội ấy nhờ :D). Nói trên đường Hồ Xuân Hương cho oai chứ thực ra là đối diện khách sạn hai vợ chồng ở. Chậc! Vợ vẫn bị dị ứng hải sản nên cả ngày nay hai vợ chồng quanh quẩn cơm, canh, rau xào, tối nay cải thiện thêm món cá bơn bẹp dí. Hic! Đi biển ăn cơm trứng thế này có buồn ko cơ chứ :( Cơm xong hai vợ chồng dắt díu nhau ra ngắm biển đêm. Đi được một tý thì vợ kêu lạnh, đòi về. Hai đứa dắt nhau về khách sạn, bổ xoài ra ăn, viết blog và xem phim.

Lát nữa lại đến đoạn kiểm duyệt bỏ nên chồng khỏi phải viết tiếp vợ nhé :))

Mai hai đứa về rồi. Mai dậy sớm, đi chợ mua ít quà rồi ra biển nhặt vỏ ốc, ăn trưa xong sẽ về. Chà, thực tế trần trụi lại sắp tràn về rồi :)

Dẫu sao thì hai vợ chồng cũng cảm thấy rất thảnh thơi và hạnh phúc! Thế là đủ rồi :

0 nhận xét:

Đăng nhận xét