Chồng ơi!
Hôm nay, vợ "ốm". Vợ đau bụng, đau lưng, đau đầu, khó tính và cáu bẳn. Hôm nay, vợ chỉ về và nằm bẹp một chỗ. Hôm nay chồng phải một mình tự đi chợ, nấu cơm và chịu đựng sự cáu bẳn của vợ. Chồng đã phải đưa vợ đi làm, đón vợ về rồi lại còn bị cáu... Vợ thương chồng lắm. Có lúc cái cáu bẳn nó vụt lên óc, sắp tuôn ra nhưng em biết lúc này cái tính mình nó sẽ như thế nên lại nhịn lại, vậy mà cả tối nay chồng cũng phải chịu đến mấy lần rồi ấy. Vợ biết chồng thương vợ nên không chấp nhặt. Chồng hãy hiểu cho vợ chồng nhé!
Có nhiều cái mà vợ không hiểu chồng ạ. Có phải chồng hiểu vợ nhiều hơn vợ hiểu chồng không? Vợ thấy chồng hiểu vợ, chồng biết em sẽ làm gì, sẽ nói gì, hoặc sẽ nghĩ gì. Mà đôi khi em nhìn lại và em không biết em đã hiểu vì về chồng nữa, hay tự khi đặt vào hoàn cảnh người ta mới định đoán được, và cũng tùy vào hoàn cảnh mà em sẽ hiểu khi đó chồng như thế nào?
Hôm qua, em có tình cờ nghe một bài hát trên facebook của Hùng. "The winner takes it all". Em nghe lời bài hát, em nhớ đến những lời người ta từng nói... Và em vẫn như thế, vẫn tin vào điều em hằng tin tưởng: Trong tình yêu, không có kẻ thắng người thua. Người ta chỉ chiến thắng ngoại cảnh hoặc chính bản thân mình để chạm vào tình yêu, chứ không có sự chiến thắng và tước đoạt tình yêu bằng sự giành giật. Em đã từng lo mình là một kẻ lấy đi tình yêu của người khác. Nhưng, ừ, em đã chẳng hề là người như vậy. Dù trên đời này có bao nhiêu người yêu và dành đến 1/10 quãng đời của họ để yêu và chờ đợi anh, một khi tình cảm của anh chỉ dành cho em, thì nó vẫn cứ là của em thôi. Cũng giống như anh, anh là con đường em đã đi, tình yêu đó nghiễm nhiên thuộc về anh cho dù thế nào chăng nữa. Điều đó tự nhiên như gió và không khí. Chúng ta dành cho nhau những gì là của nhau, và không lấy đi của ai điều gì cả.
Có lẽ em hơi phức tạp. Khi cứ để bị lòng thương, những ám ảnh và cảm giác sợ người khác phải buồn vì mình làm cho khổ sở. Có người đã nói, điều đó sẽ hại em. Hẳn vậy, em hiểu điều đó, nó ăn mòn lòng tin và niềm vui của em. Nó khiến em hoang mang, khiếp sợ và cảm thấy có tội. Nó trở thành một phần, yếu đuối và có lẽ trong một hoàn cảnh nào đó, cũng có thể trở thành sự mạnh mẽ. Em tin là em đúng, kể cả việc nuôi dưỡng trong mình những cảm xúc có thể "làm hại" đến em như vậy. Nó khiến em "Tồn tại", và "Là chính em".
Anh đã yêu cô gái với tâm hồn như thế. Anh đã cưới cô ấy. Đôi khi điều đó sẽ làm anh mệt mỏi. Mệt mỏi như những cãi vã nhỏ nhặt đôi khi xảy ra, những ghen tuông ngờ nghệch của em, những vết xước chưa thể phai trong em, vì những ngày cáu bẳn như hôm nay, hay biết bao nhiêu điều không tốt khác về em nữa. Anh à, anh vẫn yêu em đấy chứ?
Cuộc sống là một con đường dài không thể đoán định. Có biết bao nhiêu lo lắng, mà hạnh phúc của chúng mình thì vừa mới chỉ bắt đầu. Sẽ còn bao nhiêu khó khăn, mệt mỏi nữa. Em sẽ cố gắng. Để bản thân tốt hơn, và cũng là tốt cho chúng mình, cho Bi, Bông, Bí, Bầu... sau này. Em cần có anh bên cạnh để làm được điều đó. Em cần có những trò trêu chọc của anh, em cần nụ hôn ấm áp, em cần vòng tay siết chặt như buổi sáng em tỉnh dậy vì cơn ác mộng và tiếng mưa ào ạt ngoài trời, em cần cả niềm hạnh phúc khi thấy anh nhăn nhó chịu đựng những cơn khó tính của em trong những ngày Khó tính, biết rằng vì anh yêu em nên anh hiểu và cảm thông với em.
Cảm ơn anh, chồng yêu của em, vì tất cả!